Thực sự phải buông thôi... Bởi vì a đã mệt nhoài... Bước chân anh nặng trĩu ... Cánh tay đã mỏi nhừ... Theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em...
Và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu...Đó là buông tay và ra đi...
Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn...Hằn học và bật khóc...Những giọt nước mắt mặn chát, cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể... Đau và nhức... Như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm...
Nhưng có mấy ai hiểu cho anh?
Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa... Cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa... Như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không?
Buông tay em ra nghĩa là không còn có em... Là mất đi em... Mất đi cái hơi thở của những ngày qua... Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân... Nếu anh chết em sẽ khóc chứ?
Buông tay em ra... Nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi... Em sẽ chạnh lòng khi anh co ro chứ?
Buông tay em ra... Là để em ra đi... Em sẽ rời xa anh... Không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa... Em sẽ đem cho người khác đúng không?
Từ bây giờ ...
Anh sẽ học cách chịu đựng 1 mình... Những nỗi đau, những trăn trở....
Anh sẽ học cách bước đi 1 mình... Không có chỗ dựa nào cả...
Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh...
Sẽ lấy những khỏang ngắn ngủi được bên em làm động lực... Anh sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu...
Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay này chứ?
Sẽ có một ngày em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ?
Sẽ có một ngày em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?
Sẽ có một ngày nào đó em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ?
Khi đó... Em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạn phúc ấy không ở nơi anh...!
Anh biết, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả... Nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả... Anh ngu ngốc lắm mà...
Hết rồi ...
Tất cả đã kết thúc ...
Như 1 giấc mơ thật dài vậy ...
Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim... Được chia làm hai phần:
một phần để yêu thương và một phần nữa là để thù hận... Và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau ... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ???
Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó......
Nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn... Em sẽ ghét anh chứ ? sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa... Anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có.....mà đúng hơn em là tất cả những gì anh có...
Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm wa...
Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa, lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em...
Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng...
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất...
Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó...
Anh muốn là gió ...
Nhưng anh vẫn mãi là cỏ dại ...
Đừng dẫm lên anh nữa ...
Đừng dẫm lên hạnh phúc của anh ...
Hạnh phúc ấy mong manh dễ vỡ lắm......
Hãy cho nó chút bình yên ...
Cỏ của anh đau và mệt mỏi ...
Cứ như thế này cỏ sẽ chết mất ...
Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em... nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh ...
Anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em... Em có nhớ không ?
Tại sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước lấy nó?
Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hanh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn?
Tại sao??
Tại sao lại như vậy?
Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu, nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi, nhìn em buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé ...
Anh đã buông tay rồi đấy.....em đi đi....
Qua đêm nay ... chiếc lá rời cây, chiếc lá bay về trời ...
Sẽ chẳng còn những tiếng cười. Sẽ chẳng còn những giọt nước mắt … ai lặng lẽ, đã lặng lẽ, tuôn rơi …
Sẽ dứt bỏ mọi nỗi lo âu, mọi thứ hỗn độn trong đầu … bỏ hết thôi …
Làm người sống ở trên đời. Chỉ sợ không thể nói ra được, còn nếu nói ra rồi đâu còn gì phải luyến tiếc, đâu còn gì phải hối hận. Có lẽ cách tốt nhất là hãy dứt bỏ, dứt bỏ mọi thứ thôi …
Ngày mai, cũng sẽ không bao giờ nhắc lại. Đừng ai hỏi điều gì, đừng trách cớ điều chi …
Bởi vì … Có thế nào đi nữa… cũng chỉ mình ta hiểu, và cũng chẳng cần ai phải hiểu. Chỉ vậy thôi …
Qua đêm nay, ngày mới sẽ lại bắt đầu ...
Cười nhạt ...
Lãng quên ...
Mỉm cười ...
Bắt đầu một cuộc sống mới…
Bắt đầu lại ...
Mọi thứ ở trong tôi…
Rượu đã nhạt rồi ...
Mình đã từng yêu nhau. Một tình yêu bắt đầu với những cái nhìn đầu tiên trong phút chốc, diễn ra khá nhanh, thật chóng vánh, tiến triển khá đẹp, khá lãng mạn. Nhưng kết thúc cũng thật mau và cũng khá vội vàng.
Trở về nhà sau một cuộc vui và men rượu nồng nặc. Một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Anh thấy lòng mình sao băng giá, cô lạnh, đơn độc đến tái tê… Quá khứ chợt ùa về, anh mơ màng chìm mình trôi vào trong nỗi nhớ. Nơi mà trong tiềm thức có một khoảng lặng với một cảm giác thật yên bình. Nơi mà chỉ có mỗi hai người, tay nắm tay, vai kề vai chạm khẽ, miệng tươi cười và ánh mắt xôn xao…lúc đó, anh hiểu rằng - anh đang nho
Đừng nghĩ về em nữa, nhé anh!